Bài tập tình huống công pháp quốc tế có lời giải: Hành động của Hundu và quốc gia X có phù hợp với luật quốc tế?

Estimated read time 6 min read
Spread the love

Công pháp quốc tế là hệ thống pháp luật quan trọng nhằm điều chỉnh quan hệ giữa các quốc gia và các chủ thể khác của luật quốc tế. Trong bài viết này, chúng ta sẽ phân tích hai tình huống về sự phù hợp của các quốc gia Hundu và X với quy định luật quốc tế.

Có thể bạn quan tâm

    Bài tập tình huống công pháp quốc tế có lời giải – tình huống 1

    Hundu và Renda là hai quốc gia thành viên của Công ước về chống khủng bố quốc tế. Hundu đã tiến hành một hành động quân sự bí mật nhằm tiêu diệt tên trùm khủng bố truy nã toàn cầu đang ẩn náu trên lãnh thổ của Renda. Renda phản đối hành động này và cho rằng nó vi phạm chủ quyền quốc gia.

    Theo quy định của luật quốc tế, mỗi quốc gia có chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ và không được xâm phạm. Hundu đã vi phạm nguyên tắc bình đẳng về chủ quyền giữa các quốc gia khi thực hiện hành động này. Bảo vệ chủ quyền quốc gia là quyền thiêng liêng của mỗi quốc gia và là biểu hiện của độc lập và bất khả xâm phạm. Hành động bí mật vượt biên giới và tiến vào lãnh thổ của Renda đã vi phạm nguyên tắc này.

    Hundu cũng đã vi phạm nguyên tắc cấm dùng vũ lực hoặc đe dọa dùng vũ lực trong quan hệ quốc tế. Dù cho hành động của Hundu có mục đích là bắt tên trùm khủng bố, nhưng nó có thể được coi là việc sử dụng vũ lực đe dọa với Renda. Điều này ảnh hưởng đến nền an ninh của Renda khi có một quốc gia sử dụng lực lượng quân sự tiến vào lãnh thổ một cách bí mật.

    Do đó, hành vi của Hundu trong tình huống này không phù hợp với luật quốc tế.

    Bài tập tình huống công pháp quốc tế có lời giải – tình huống 2

    Các quốc gia A, B, C và D là thành viên của Công ước Viên năm 1969 về Luật điều ước quốc tế. Các quốc gia này đã ký Hiệp ước hợp tác chống khủng bố, trong đó cho phép áp dụng mọi biện pháp để vô hiệu hóa các hoạt động khủng bố, kể cả áp dụng hình phạt tử hình. Quốc gia A ban đầu đưa ra bảo lưu đối với điều khoản này, nhưng sau đó đã phê chuẩn Hiệp ước mà không có bảo lưu. Quốc gia D gửi tuyên bố bảo lưu đối với điều khoản này và quốc gia C phản đối tuyên bố bảo lưu của quốc gia D.

    Theo quy định của luật quốc tế, một bảo lưu được coi là được chấp thuận nếu quốc gia không phản đối trong một thời hạn nhất định hoặc quốc gia biểu thị đồng ý chấp nhận sự ràng buộc của điều ước. Trong trường hợp này, quốc gia A đã phê chuẩn Hiệp ước mà không có bảo lưu sau khi đưa ra bảo lưu ban đầu. Do đó, bảo lưu của quốc gia A khi ký không có giá trị pháp lý.

    Quốc gia D đã gửi tuyên bố bảo lưu và quốc gia C phản đối tuyên bố này. Tuy nhiên, tuyên bố bảo lưu và phản đối của các quốc gia này là hợp pháp. Do đó, giữa quốc gia A và D vẫn tồn tại quan hệ điều ước, trong đó quốc gia D không áp dụng biện pháp tử hình. Quốc gia B không phản đối Hiệp ước và quốc gia B và D vẫn có hiệu lực giữa hai quốc gia.

    Tóm lại, trong tình huống này, hiệu lực của Hiệp ước chống khủng bố và điều khoản áp dụng biện pháp tử hình thay đổi tùy thuộc vào phê chuẩn và bảo lưu của từng quốc gia thành viên.

    More From Author