Bông Hồng Cài Áo – Một Góc Nhìn Đầy Tình Thương

Spread the love

Ngày hôm nay, chúng ta sẽ bắt đầu bằng chuyện về một bông hồng cài áo – một biểu tượng nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa và tình thương. Trong tâm trí mỗi người, ý niệm về mẹ và tình thương thường không thể tách rời nhau. Tinh thần yêu thương là một chất liệu ngọt ngào, êm dịu và tuyệt vời. Đối với trẻ em, không có tình thương thì không thể lớn lên. Đối với người lớn, thiếu tình thương cũng không thể tiến bộ. Chúng ta sẽ trở nên cằn cỗi và héo mòn.

Có thể bạn quan tâm

    Tôi đã từng viết trong nhật ký của mình trong ngày mẹ mất: “Tai nạn lớn nhất đã xẩy ra cho tôi rồi”. Mất mẹ cảm giác như chưa lớn lên, cảm giác bơ vơ và lạc lõng. Chúng ta cũng không khác gì những đứa trẻ mồ côi. Có rất nhiều bài hát và bài thơ ca tụng tình mẹ, và tất cả đều dễ thương và hay. Ngay cả những người không có tài năng văn chương cũng có thể cảm nhận được lòng thành của người viết. Bất kể ai, khi nghe đến tình mẹ đều cảm động. Bài hát ca ngợi tình mẹ có thể được tìm thấy ở mọi thời đại. Từ khi còn nhỏ, tôi đã thích một bài thơ vô cùng giản dị và đặc biệt. Dưới sự sống còn của mẹ, mỗi khi đọc bài thơ đó, tôi cảm thấy sợ hãi và lo lắng…sợ một điều xa lạ và không chắc chắn sẽ xảy ra:

    “Năm xưa tôi còn nhỏ
    Mẹ tôi đã qua đời!
    Lần đầu tiên tôi hiểu
    Thân phận trẻ mồ côi.

    Quanh tôi ai cũng khóc
    Im lặng tôi sầu thôi
    Để dòng nước mắt chảy
    Là bớt khổ đi rồi…

    Hoàng hôn phủ trên mộ
    Chuông chùa nhẹ rơi rơi
    Tôi thấy tôi mất mẹ
    Mất cả một bầu trời.”

    Bầu trời yêu thương dịu ngọt đã lâu lắm rồi, tôi đã bơi lội trong đó mà không nhận thức được. Chúng ta sống sung sướng nhưng không nhận ra, và khi tỉnh dậy, chúng ta mới nhận ra rằng đã mất đi. Người người Việt Nam thôn quê không thích những câu cao kỳ. Họ nói rằng mẹ già là kho tàng yêu thương và hạnh phúc, điều đó đã là cao kỳ rồi. Họ miêu tả tình mẹ một cách đơn giản và chính xác như sau:

    “Mẹ già như chuối ba hương
    Như xôi nếp một
    Như đường mía lau.”

    Ngọt biết bao! Khi cảm giác miệng đắng nhạt sau một cơn sốt, không có món ăn nào có thể đánh thức khẩu vị của chúng ta. Chỉ khi mẹ đến, che chở ta bằng cách kéo chăn lên ngực, đặt tay lên trán ta và thầm thốt “Con thật khổ, mẹ của con”, chúng ta mới cảm thấy đầy đủ, ấm áp và thấm nhuần chất ngọt của tình mẹ. Tình mẹ là vĩnh viễn và không tận. Giống như chuối ba hương, đường mía lau và xôi nếp một, nó không bao giờ chấm dứt.

    “Công cha như núi Thái sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.” Nước trong nguồn chảy ra là mãi mãi. Tình mẹ là gốc của mọi tình yêu thương. Mẹ là giáo sư dạy về yêu thương, một ngành học quan trọng nhất trong cuộc đời. Nếu không có mẹ, tôi sẽ không biết yêu thương. Nhờ mẹ mà tôi hiểu về tình yêu loài người, tình yêu đối với tất cả chúng sinh. Nhờ mẹ, tôi nhận thức được yêu thương đối với mọi loại. Nhờ mẹ, tôi có một chút nhận thức về lòng từ bi. Vì mẹ là gốc của tình thương, ý niệm về mẹ áp đảo ý thương yêu trong các giáo lý về tình thương được giảng dạy.

    Đạo Phật tôn sùng Quan Thế Âm, nguyện cầu dưới hình tượng của mẹ. Khi em bé khóc, mẹ đã chạy tới bên cạnh nôi như một thiên thần dịu dàng, làm tan biến cả khổ đau và lo lắng. Đạo Thiên Chúa tôn sùng Mẹ, đức Maria là mẹ trinh nữ thánh. Trong tín ngưỡng dân gian Việt, chúng ta có bà Liễu Hạnh, cũng được tôn sùng dưới hình tượng của mẹ. Chỉ cần nghe đến danh từ “Mẹ”, chúng ta đã cảm thấy tràn đầy tình yêu thương. Từ tình yêu thương, tín ngưỡng và hành động không xa cách nhau.

    Dù không có ngày Vu Lan nhưng người phương Tây vẫn có Ngày Mẹ (Mother’s Day) vào ngày mười tháng năm. Ở quê nhà tôi, tôi không biết về thông lệ đó. Một lần tôi đi cùng Thầy Thiền Ân đến một cửa hàng sách tại khu Ginza ở Đông Kinh và gặp một số sinh viên Nhật Bản, bạn của Thầy. Một cô sinh viên hỏi Thầy một câu, rồi cô lấy một bông hoa cẩm chướng trắng từ ngăn kéo và cài vào áo trang của tôi. Tôi cảm thấy lạ lùng và không biết cô ấy đang làm gì, nhưng tôi không dám hỏi và giữ cho mình một bộ dạng tự nhiên, nghĩ rằng có lẽ đó là một phong tục. Sau khi họ nói chuyện xong, chúng tôi vào cửa hàng sách và Thầy Thiền Ân mới giải thích đó là Ngày Mẹ theo phong tục phương Tây. Nếu anh còn mẹ, anh sẽ được cài một bông hoa màu hồng lên áo và anh sẽ tự hào vì có mẹ. Nhưng nếu mẹ mất, anh sẽ được cài một bông hoa trắng lên áo.

    Tôi nhìn vào bông hoa trắng trên áo và cảm thấy đau lòng. Tôi cũng mồ côi giống như bất kỳ đứa trẻ khốn khổ nào. Chúng tôi không có niềm tự hào khi được cài một bông hoa màu hồng. Người mang hoa trắng sẽ cảm thấy xót xa và nhớ thương mẹ, dù người đã khuất. Người mang hoa hồng sẽ cảm thấy sung sướng và nhớ rằng mình vẫn có mẹ, và sẽ cố gắng làm mẹ hài lòng, tránh việc người mẹ phải khóc lóc trong tương lai mà không kịp lúc. Tôi thấy phong tục cài hoa này đẹp và nghĩ rằng chúng ta có thể áp dụng nó vào ngày Vu Lan, ngày báo hiếu.

    Mẹ là một dòng suối, một kho tàng bất tận, nhưng chúng ta thường không nhận ra và lãng phí một cách vô ích. Mẹ là món quà lớn nhất mà cuộc đời ban cho chúng ta, những người đã và đang có mẹ. Đừng để cho mẹ qua đời rồi mới nhận ra: “Trời ơi, suốt mấy chục năm sống bên mẹ mà chưa bao giờ nhìn kỹ mặt mẹ!”. Luôn chỉ nhìn thoáng qua, trao đổi vài câu ngắn ngủi, xin tiền ăn quà, đòi hỏi tất cả mọi thứ. Ôm mẹ khi ngủ để ấm áp, gây chuyện và làm mẹ lo lắng, thức khuya và dậy sớm vì con. Mẹ chết sớm cũng chỉ vì con. Để mẹ phải suốt đời làm công việc bếp núc, vá may, giặt rửa, dọn dẹp. Và để chúng ta bận rộn suốt đời vì lợi danh. Khi không có mẹ, chúng ta không thể nhìn kỹ con. Khi không có con, mẹ không thể nhìn kỹ chúng ta. Để khi mẹ qua đời, chúng ta có cảm giác: “Thật như là chưa bao giờ có ý thức rằng mình có mẹ!”

    Hãy vào phòng mẹ với một nụ cười trầm lặng và bền khi trở về từ công việc hoặc học tập. Hãy ngồi bên mẹ và yêu cầu mẹ ngừng kim chỉ, không nói gì. Rồi hãy nhìn mẹ lâu, kỹ để thấy mẹ đang sống và đang ngồi bên bạn. Cầm tay mẹ và hỏi mẹ một câu ngắn để thu hút sự chú ý. Hãy hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có biết không?” Mẹ sẽ hơi ngạc nhiên và hỏi: “Biết gì?” Vẫn nhìn vào mắt mẹ và giữ nụ cười trầm lặng và bền, hãy hỏi tiếp: “Mẹ có biết là con thương mẹ không?” Không cần phải trả lời câu hỏi. Dù bạn lớn ba bốn mươi tuổi, bạn cũng có thể hỏi câu đó. Vì bạn là con của mẹ. Bạn và mẹ sẽ cảm thấy sung sướng và sống trong tình thương bất diệt. Khi mẹ qua đời, bạn sẽ không hối tiếc, đau lòng vì không có mẹ.

    Đó là thông điệp mà tôi muốn chia sẻ với bạn hôm nay. Hãy hát lên, để cuộc đời không chìm trong vô tâm và quên lãng. Bông hoa màu hồng đã cài lên áo của bạn rồi. Hãy hưởng thụ bằng cách tận hưởng cuộc sống của bạn. Nếu tôi có lời khuyên, đó là: Chiều nay, khi bạn trở về từ công việc hoặc học tập, hãy vào phòng của mẹ với một nụ cười trầm lặng và bền. Hãy ngồi xuống bên mẹ. Yêu cầu mẹ dừng việc đang làm, không nói gì cả. Rồi hãy nhìn mẹ lâu, kỹ để thấy mẹ đang sống và đang ngồi bên bạn. Cầm tay mẹ và hỏi mẹ một câu ngắn làm mẹ chú ý. Hãy hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có biết không?” Mẹ sẽ hơi ngạc nhiên và nhìn bạn, cười và hỏi: “Biết gì?” Vẫn nhìn vào mắt mẹ, giữ nụ cười trầm lặng và bền, tiếp tục hỏi: “Mẹ có biết là con thương mẹ không?” Câu hỏi không cần phải trả lời. Dù bạn đã trưởng thành hay còn trẻ, bạn đều có thể hỏi như vậy. Bởi vì bạn, bạn là con của mẹ. Bạn và mẹ sẽ sung sướng, sống trong tình thương bất diệt. Và khi mẹ qua đời, bạn sẽ không hối tiếc, đau lòng hay tiếc nuối vì không có mẹ.

    Hãy ca hát cho cuộc đời, và tôi để lại cho bạn một bông hoa hồng: để bạn được sung sướng.

    More From Author